Thu Hương vốn là dân Hà nội
chính gốc. Cô có vóc dáng cao
và nước da trắng mịn của con
gái Hà Nội. Cô không đẹp một
cách sắc sảo mà có vẻ đẹp
mượt mà đằm thắm đầy nữ tính. Với mái tóc dài mượt
ngang lưng, khuôn mặt trắng
trẻo thông minh sáng sủa và
trong những bộ quần áo lịch
lãm, có lẽ không ai nghĩ cô đã
gần 30 và có một con trai lên 5 tuổi. Chồng cô là Trung, mối
tình đầu đắm say thời sinh
viên. Hiện Thu Hương đang
làm kỹ sư điện dân dụng ở
một công ty nhà nước. Mặc dù
tốt nghiệp đại học Kinh tế vào loại ưu, nhưng sau khi
chật vật làm thử hàng loạt các
công việc tạm thời, Thu Hương
mới tìm được một việc làm cố
định ưng ý hợp với chuyên
môn của cô ở một công ty kinh doanh thiết bị văn
phòng. Hồi mới đầu, cô làm ở
cửa hàng giao dịch của công
ty, nhưng mới gần đây cô
được chuyển về văn phòng
hành chính của công ty. Thu Hương mừng lắm vì công việc
hay hơn, thu nhập cao hơn lại
đỡ phải đi lại vất vả làm
ngoài giờ hành chính như ở
chỗ cửa hàng. Công ty của Thu Hương đang
làm việc không lớn lắm,
nhưng Thu Hương cảm thấy
mình rất may mắn mới có
được công việc này. Khối bạn
cùng lớp đại học với cô vẫn đang vất vưởng với những
công việc không ra gì. Gia
đình hai vợ chồng cô từ hồi
cưới đến giờ sống rất khó
khăn vì đồng lương của Trung
tại cơ quan nhà nước nàọ cũng eo hẹp. Nay có được công việc
ổn định thu nhập khá này,
Thu Hương mừng lắm và cô
luôn nổ lực làm tốt công việc
được giao. Giám đốc công ty cô là ông
Phú, một người đàn ông
phong độ bệ vệ trạc 47. Công
ty luôn làm ăn phát đạt cũng
là do khả năng lãnh đạo của
ông Phú. Ông được mọi người trong công ty rất quý mến vì
tính cách vui vẻ thoải mái và
tâm lý của ông. Bản thân Thu
Hương cũng thấy quý ông và
coi ông là một người đàn ông
đứng đắn mẫu mực. Chồng Thu Hương cũng biết ông Phú
qua quan hệ công tác và ông
Phú cũng từng đến nhà họ
thăm gia đình. Chính vì vậy
mặc dù cô không ưa thích
công việc phức tạp nhiều tai tiếng của nữ thư ký nhưng
Thu Hương vẫn cảm thấy
thoải mái khi được thông báo
là cô được bổ nhiệm làm thư
ký riêng cho ông Phú, thậm
chí cô còn thấy vui nữa vì ở công việc mới này cô sẽ được
tăng lương, lại có thêm nhiều
điều kiện học hỏi, giao tiếp và
nó cũng chứng tỏ ông giám
đốc tin tưởng vào năng lực
của cô. Hai vợ chồng mời ông Phú đi ăn tối để cám ơn việc
Thu Hương được thăng tiến
này. Công việc cứ như vậy trôi đi
một cách thuận lợi. Thu Hương
say sưa với công việc mới và
làm việc đầy hứng khởi.
Ngoài lương, ở vị trí này cô
còn có thêm những khoản thu nhập ngoài lương nữa. Cô
đang cố dành dụm tiền để đổi
chiếc xe máy cà tàng của mình
lên chiếc honda Dream mà cô
vẫn mơ ước lâu nay. Rồi đến
một hôm, ông Phú nói với cô là chuẩn bị hồ sơ tài liệu để
thứ 5 này đi Hải Phòng đàm
phán hợp đồng với đối tác,
bao giờ xong thì mới về, có
khả năng là đến tận thứ 7.
Thu Hương thấy hơi ngài ngại vì chưa bao giờ cô đi công tác
xa nhà qua đêm cả, nhưng cô
nhanh chóng gạt suy nghĩ
ngần ngại đi vì cô tự nhủ có gì
mà ngại, làm thư ký là phải
thế. Hơn nữa ông Phú và cô sống đứng đắn như thế thì
chắc không ai dị nghị gì cả. Sáng thứ 5 hôm đó, hôn tạm
biệt chồng đi làm xong, Thu
Hương sắp xếp quần áo vào
chiếc túi sách. Đến 9 giờ thì xe
của ông Phú đến. Cô hơi ngạc
nhiên vì không thấy anh Long trợ lý của ông Phú như mỗi
khi ông Phú đi công tác,
nhưng ông giám đốc bảo cô là
mình cô đi là đủ rồi. Họ lên
đường đi Hải Phòng. Xuống
đến nơi bên đối tác mời họ đi ăn trưa luôn rồi đến đầu giờ
chiều mới bắt đầu làm việc.
Cuộc thảo luận hợp đồng diễn
ra khá suôn sẻ, Thu Hương cứ
tưởng là chỉ trong buổi chiều
đó là xong nhưng không hiểu sao ông Phú lại bảo bên đối
tác là đến sáng mai làm việc
tiếp. Ông Phú bảo lái xe đưa
đến Khách sạn The Tray, một
khách sạn sang trọng trên
đường Lạch Tray sầm uất của Hải Phòng và thuê hai phòng
đơn cạnh nhau, còn anh lái xe
thì xin phép ông Phú cho về ở
nhà họ hàng. Thu Hương thả
người trên chiếc giường sang
trọng trải ga trắng muốt của khách sạn mà thầm ước nhà
mình cũng được đẹp như vậy. Đến 7 giờ tối thì ông Phú gọi
điện sang bảo cô xuống cùng
đi dự tiệc chiêu đãi đối tác với
ông. Thu Hương ngần ngừ một
lát rồi chọn bộ váy màu trắng
cô ưa thích. Đây là bộ váy chồng cô tặng cô hồi tháng
trước nhân dịp kỷ niệm sinh
nhật của cô. Cô trang điểm
nhẹ nhàng rồi xuống dự tiệc
cùng ông Phú . Thực tình Thu
Hương không khoái cái chuyện tiệc tùng này lắm. Cô
ghê rượu bia lắm. Trong bữa
tiệc cô cứ bị mọi người ép
uống, mặc dù cô đã giải thích
là không uống được, nhưng
mọi người không chịu. Ông Phú cũng ra hiệu bảo cô đừng
từ chối nữa. Thế là Thu Hương
phi nhắm mắt uống hết ly
rượu….rồi ly thứ hai … thứ ba
Mặc dù chỉ là rượu vang nhẹ,
nhưng đối với cô như thế là quá nhiều. Đến cuối bữa tiệc,
cô thấy người chếnh choáng,
mặt cô hồng rực lên rất quyến
rũ. Tuy nhiên cô vẫn đủ tỉnh
táo để cám ơn và chào tạm
biệt mấy người bên đối tác, chứ không như ông Phú say
không đứng dậy được. Thu
Hương phải dìu ông Phú vào
thang máy để đi lên phòng. Vì
nghĩ là ông giám đốc say
không biết gì nên Thu Hương để mặc cho ông ta ôm cứng
lấy mình trong thang máy.
Vất vả lắm cô mới dìu được
người đàn ông to béo đó vào
trong phòng của ông ta. Cô
cũng thấy đầu óc lâng lâng vì mấy cốc rượu nhưng cô nghĩ
mình là thư ký thì cũng phải
tỏ ra chăm sóc một chút. Tháo
giầy tất, cởi áo ngoài xong cô
đỡ ông Phú lên giường, rồi vào
trong buồng tắm đắp nước khăn sạch ra lau mặt cho ông
giám đốc. Vẫn nhắm mắt,
nhưng ông Phú đã có vẻ tỉnh
táo lại, ông ta đòi cô phải ngồi
lên giường bóp đầu cho ông
ta. Thu Hương không dám trái lời. Cô khẽ khàng ngồi lên
giường cạnh ông Phú xoa bóp
cho ông ta. Trong một lúc tình
cờ cô đưa mắt xuống phía
dưới và thấy chỗ quần bụng
dưới của ông giám đốc cộm hẳn lên. Thu Hương đỏ mặt
quay vội đi nghĩ thầm: ‘quái
quỉ thật, cái ông này, chắc có
rượu vào lại muốn cái khoản
đó đây”. Cô đang định kết
thúc để về thì bất ngờ ông Phú ôm chầm lấy cô vật
xuống giường. Quá bất ngờ,
Thu Hương chỉ kịp kêu thì đã
bị ông Phú đè ngửa ra. Ông
Phú vừa đè giữ cô vừa cởi
phăng áo sơ mi của mình ra, chiếc quần dài cũng bị ông
đạp tụt xuống rất nhanh. Thu
Hương vừa cố vùng dậy vừa
ấp úng nói:
- Ơ kìa, anh Phú … anh làm gì
vậy…. anh buông em ra …. kìa anh Mặc kệ cô nói gì, ông Phú
dùng cái cơ thể to béo của
mình dằn cô xuống giường,
một tay ông giữ chặt cả hai
tay cô trên đầu cô, tay kia
ông giật hai quai váy cô trụt xuống vai rồi kéo tụt váy cô
xuống tận đầu gối cô. Rồi áo
lót và quần lót cô cũng bị ông
Phú lột phăng ra nốt. Thu
Hương thấy bối rối quá, cô
không bao giờ nghĩ ông Phú lại là một con người như vậy.
Trong tiềm thức cô có một sự
e sợ ông Phú, là người nắm
vận mệnh của cô. Cô đang
thành đạt trong công việc
hiện nay và không thể để mất nó được. Có lẽ vì thế mà
mặc dù rất muốn thoát ra,
nhưng cô không dám kêu to
lên và sự chống cự của cô cũng
không đủ quyết liệt để thắng
được sức lực sung mãn của người đàn ông to béo đó….
Lúc này trên người cô đã
không còn một mảnh vải, hai
đùi cô bị chân ông Phú chèn
vào giữa banh rộng ra. Ông
Phú kéo tụt nốt chiếc quần lót của ông ta xuống, đập vào
mắt Thu Hương là cái dương
vật gân guốc nồng nỗng với
cái đầu tù tù đỏ bóng bật
tưng ra khi ông Phú kéo quần
lót xuống. Cô đang không biết phi xử trí sao trong tình
huống trớ trêu này, thì cảm
giác ở phía dưới đã báo cho cô
biết rằng ông Phú đã kê đầu
dương vật vào đúng giữa hai
mép thịt môi âm đạo của cô. Lúc này cảm giác nguy hiểm
mới đánh thức cái đầu óc mụ
mị vì sợ sệt bối rối của cô.
Không một người vợ đức
hạnh như cô không thể để
chuyện này xảy ra được. Cô không thể làm chuyện tội lỗi
này với người chồng yêu quí
của cô được. Thu Hương bậm
môi cố đẩy ông Phú ra để
vùng dậy, thoát ra… Ông Phú
cười ha hả vừa dùng chính cơ thể vâm váp của mình đè giữ
Thu Hương vừa nhanh nhẹn
khéo léo đẩy dương vật chui
vào người cô. Vừa vật vã tìm
cách đẩy ông Phú ra, Thu
Hương vừa van xin ông ta: - Anh Phú…. em xin anh ….
đừng làm vậy với em …. còn
chồng em ở nhà … em xin
anh….. Mặc kệ, ông Phú không hề
dừng lại, còn một chút cuối
cùng, ông ta lựa thế rồi dập
mạnh một cái cho dương vật
chui ngập lút vào người Thu
Hương rồi găm chặt như đóng đinh ở đó. Thu Hương cảm
nhận rõ âm đạo mình đã bao
bọc trọn vẹn cái dương vật
cường tráng của ông xếp
côCo^ thu+ ky’. Cô vừa cảm
thấy bối rối vừa cảm thấy có lỗi ghê gớm. Ông Phú rút
dương vật ra chừng một nửa
chiều dài rồi lại cắm sập vào,
rồi lại rút ra … cắm vào….mặc
kệ Thu Hương dãy dụa hai tay
cố đẩy ngực ông ta ra. Nhìn Thu Hương lúc này thật tội
nghiệp, cô liên tục van vỉ ông
xếp dừng lại đừng chơi cô nữa,
nước mắt cô lưng tròng, người
cô trồi lên thụt xuống đều
đều theo nhịp dập của ông Phú, hai bầu vú tròn trịa của
cô nhún nhẩy, cái dương vật
gân guốc nhịp nhàng thụt ra
thụt vào chỗ háng cô kèm
theo tiếng động bạch bạch
đầy xác thịt của cái bụng bự của ông Phú đập vào bụng cô.
Thu Hương cố tránh không
dám nhìn vào khuôn mặt
thoả thuê đầy vẻ dâm đãng
của ông xếp, đầu óc cô giằng
xé với những mâu thuẫn, cô vừa không dám làm gì quá
đáng với ông xếp của cô vừa
cảm thấy không muôn chấp
nhận sự thật là cô đang làm
tình với một người đàn ông
ngoài chồng mình. Cô như muốn rên lên: trời ơi, anh
Trung, em đã có lỗi với anh
rồi. Trong khi Thu Hương đang
bối rối giằng xé với những
suy nghĩ như vậy thì ông Phú
thoả thuê tận hưởng cơ thể đàn bà nõn nà của cô. Có lẽ
ông Phú đã ham muốn cô lâu
rồi nhưng nay mới có dịp
thoả mãn ham muốn của
mình, ông làm tình một cách
cực kỳ hưng phấn. Sự mạnh mẽ của ông khiến chiếc
giường sang trọng vững chắc
của khách sạn phải rung lên,
hơi thở ông phì phò dồn dập,
mặt ông đỏ bừng vì khoái
cảm. Bất chấp sự chống cự mang tính chất hình thức theo
lương tâm của một người vợ
đức hạnh hơn là thực tế quyết
liệt chống cự, ông Phú chơi Thu
Hương càng lúc càng nhanh
hơn mạnh hơn với tiếng gừ gừ khoái trá. Bị đẩy dịch lên
dần theo nhịp du lên du
xuống khi ông Phú chơi, đầu
Thu Hương cụng cả vào đầu
giường. Thu Hương thấy
dương vật ông xếp cô phồng to hết cỡ trong âm đạo cô.
Cùng với một tiếng kêu ậm ự
trong cổ họng của ông ta và
một cú thúc sâu lút, cô cảm
nhận được từ đầu dương vật
ông xếp cô một tia chất lỏng ấm ấm phọt thẳng tưng vào
tận đáy âm đạo cô…và nó cứ
phọt ra liên tục theo nhịp giật
giật của cái dương vật đó..
Vừa xuất tinh ông Phú vừa
nhìn thẳng vào mắt Thu Hương đầy vẻ hả hê, cuối
cùng ông ta cũng đạt được
điều ông ta mong ước …giật
giật phải đến hơn chục cái,
dương vật ông Phú mới thôi
phọt tinh trùng và bắt đầu mềm xuống xìu xuống. Ông
ta vừa cười vừa nằm phủ
xuống người Thu Hương trìu
mến thì thào vào tai của cô:
- Tuyệt vời quá … cám ơn
Hương nhé. Cô đẩy ông Phú lăn xuống
một bên rồi vùng dậy. Cô
không biết phải nói gì trong
lúc này nữa. Cô vội nhảy
xuống giường nhặt quần áo
dưới sàn lên để mặc lại. Lúc cô đứng mặc lại quần áo, tinh
trùng trào từ trong người cô
ra chạy dọc theo làn da trắng
muốt của đùi cô. Ông Phú dán
mắt vào nhìn có vẻ thích thú
khiến cô càng xấu hổ hơn. Nằm trên giường ông Phú tỏ
ra quan tâm an ủi động viên
cô, nhưng quá xấu hổ Thu
Hương không nói một lời, mặc
quần áo xong là cô cúi gằm
mặt chạy vội về phòng mình. Về đến phòng khách sạn của
mình, Thu Hương vội vào
buồng tắm bật vòi tắm kỳ cọ
thật sạch. Cô không muốn tin
vào cái cảm giác nhớp nháp
nơi âm đạo của mình. Cứ nghĩ đến việc cô vừa để cho một
người đàn ông không phải là
chồng mình giao hợp với
mình mà nước mắt cô lại trào
ra vì hối hận. Tắm rửa sạch sẽ xong, nhìn
đồng hồ đã 10 giờ. Cô chợt
nhớ là trước khi đi đã hứa gọi
điện về cho chồng và con. Thu
Hương vội nhấc phone gọi về
nhà. Trong khi nói chuyện với chồng, cô phải cố lắm mới tỏ
ra bình thường được, đầu óc
cô không thể gạt bỏ được
những gì vừa diễn ra trước đó
giữa cô và ông xếp của cô.
Miệng cô nói những lời yêu thương với chồng mà con tim
cô nhói đau. Nếu mà chồng cô
biết được cô vừa dạng chân ra
cho một người đàn ông khác
làm tình thoả thuê rồi xuất
tinh ào ạt vào người cô thì chắc cô chết vì xấu hổ mất.
Sau khi nói chuyện với chồng
và nựng con mấy câu xong,
Thu Hương bỏ phone xuống
và tắt đèn đi ngủ. Cô cứ nằm
trằn trọc suy nghĩ mãi về những gì vừa diễn ra. Càng
nghĩ cô càng cảm thấy bối rối
khó xử. Cô hiểu là để xảy ra
chuyện vừa rồi là cô đã cực kỳ
có lỗi với chồng, nhưng nếu cô
không chiều ông Phú thì rất có thể .ông ta sẽ tức giận mà
đuổi việc cô. Cô không thể để
mất công việc hiện nay của cô
nhưng chẳng nhẽ một người
phụ nữ đoan trang từ trước
đến nay cực kỳ phản đối chuyện ngoại tình như cô lại
có thể chấp nhận cho ông xếp
của cô làm cái chuyện thiêng
liêng mà chỉ dành cho người
chồng yêu quí của cô… Cô cứ
suy nghĩ mãi không biết phải làm thế nào cho phải… mãi
đến hai ba giờ sáng cô mới
chợp mắt được. Sáng hôm sau, lúc xuống ăn
sáng ở phòng ăn ở khách sạn
gặp ông Phú, Thu Hương chỉ lí
nhí chào mà không dám nhìn
thẳng vào mắt ông ta. Ông
Phú thì vẫn tự nhiên cười nói như không. Lúc ngồi cùng ăn
ông ta không hề đá động gì
chuyện hôm qua cả mà chỉ ân
cần hỏi cô có ngủ được không,
có mệt lắm không… Ông Phú
hỏi những câu thăm hỏi sức khỏe rất bình thường như mọi
khi, nhưng Thu Hương thì lại
cảm thấy như ý ông muốn hỏi
sau chuyện ân ái hôm qua cô
có mệt không, má cô tự nhiên
hồng lên vì xấu hổ. Suốt bữa sáng, hầu như Thu Hương chỉ
cúi mặt ngồi ăn và dạ vâng
những câu hỏi han của ông
xếp. Lúc ăn xong đứng lên,
ông Phú nói với cô:
- Anh biết em đang suy nghĩ nhiều về chuyện tối qua…bây
giờ chúng ta đi làm việc đã,
chiều anh em mình sẽ ngồi nói
chuyện thẳng thắn với nhau,
em có đồng ý không? Khẽ gạt mái tóc sang bên, Thu
Hương khẽ gật đầu. Suốt sáng
hôm đó họ đi làm việc với đối
tác. Đến tận 3 giờ chiều công
việc mới xong. Chia tay với
đối tác xong. Ông Phú quay sang bo cô lên xe đi với ông.
Đến một quán cafe yên tĩnh,
ông ta đưa Thu Hương lên
tầng 2 của quán. Vào giờ này,
trên tầng 2 của quán cafe
không có một ai khác ngoài họ. Gọi mỗi người một ly cafe
xong, đợi người phục vụ đi
xuống gác, ông Phú đi thẳng
vào vấn đề với Thu Hương.
Ông phân tích rất dài là
chuyện này vô hại, cả hai bên cùng vui vẻ, không ảnh
hưởng gì đến hạnh phúc gia
đình nếu chồng cô không biết
và anh ta cũng không thể biết
được nếu như Thu Hương
không thú nhận. Hơn nữa nếu Thu Hương chấp thuận thì cô
sẽ rất có lợi, ngoài chuyện
tăng lương, trước mắt ông
Phú sẽ đưa cho cô ngay một
khoản tiền lớn để cô đổi xe
máy như mơ ước của cô. Ông cũng nói thẳng là nếu cô
không đồng ý thì ông đành
phải cho cô thôi việc. Thu
Hương ngồi im lặng hồi lâu
nghe ông Phú nói. Cô không
biết phải trả lời như thế nào? thực tình thì cô cũng không
phản đối hoàn toàn những gì
ông Phú nói, đêm qua cô đã
suy nghĩ mãi rồi, cô không
dám nghĩ đến việc bị đuổi
việc, nhưng cô cũng không thể mở miệng trả lời là cô
chấp nhận ân ái với ông ta
được. Thực ra ông Phú cũng là
một người tốt trên nhiều
phương diện, chỉ có điều ông
ta có nhu cầu về khoản đó, hơn nữa ông lại ở vị trí thuận
lợi để có thể thoả mãn cái
ham muốn đàn ông của mình.
Điều này thì cũng không có gì
là trái tự nhiên có. Như hiểu
được sự khó xử của cô, ông Phú bảo cô không cần phải trả
lời ngay là đồng ý hay không
đồng ý mà cứ im lặng là đủ
rồi. Sau đó họ về khách sạn.
Ông Phú bảo anh lái xe cứ về
nhà họ hàng ở Hải Phòng, để xe cho ông tự lái, đến chiều
mai thì đến khách sạn để về
Hà nội. Đợi anh lái xe đi rồi,
ông ta quay sang bảo Thu
Hương sắp xếp hành lý trả
phòng khách sạn để đi Đồ Sơn với ông. Thu Hương ngơ ngác:
- Em tưởng chúng ta ký xong
hợp đồng rồi cơ mà.
Ông Phú cười bảo cô:
- Anh là giám đốc của em phải
không? thế thì anh bảo em đi xuống đó có việc với anh thì
em cứ đi. Anh đảm bảo an
toàn tuyệt đối cho em.